Sợ hãi nghe thật tiêu cực nhưng thật ra không hoàn toàn xấu. Khi gặp 1 mối đe dọa, cơ thể chuẩn bị đối mặt với mối nguy hiểm bằng cách giải phóng các hóa chất làm thay đổi hoạt động của não và cơ thể, kích hoạt hệ thống sinh tồn khiến bạn bỏ chạy hoặc nghênh chiến.
Sự khác biệt chỉ nằm ở bối cảnh. Nếu bạn thật sự gặp nguy hiểm, bạn tập trung vào vấn đề sinh tồn, không phải là vui vẻ. Nhưng khi bạn kích hoạt phản ứng kích động này ở một nơi an toàn, bạn có thể chuyển sang tận hưởng sự phấn khích của nỗi sợ.
Sợ hãi không chỉ đem lại sự vui vẻ, phấn khích tự nhiên, làm được những việc bạn sợ có thể giúp nâng cao lòng tự tôn.
Bất cứ thử thách cá nhân nào, dù là tham gia cuộc chạy đua hay đọc một cuốn sách dài, khi vượt qua, bạn có cảm giác thành công. Đầu óc bạn có thể biết rằng xác sống không có thật, nhưng cơ thể bạn lại không nghĩ vậy, nỗi sợ hãi là thật, vì thế khi bạn vượt qua nó, cảm giác mãn nguyện và thành công cũng rất thật.
Đây là sự thích nghi và tiến hóa, những người có được cân bằng về lòng dũng cảm và trí tuệ, biết phán đoán khi nào nên vượt qua nổi sợ và khi nào nên rút lui sẽ có khả năng sống sót cao, có thêm nguồn thức ăn mới và những vùng đất mới.
Cuối cùng, sợ hãi có thể đem mọi người đến với nhau.
Bởi vì cảm xúc có thể lây lan, não bộ có khả năng tự tái tạo lại trải nghiệm. Khi bạn của bạn la hét, não của chính bạn cũng kích hoạt các phản ứng cảnh báo nguy hiểm tương tự họ. Điều này không chỉ tăng cường trải nghiệm cảm xúc mà còn tạo cảm giác gần hơn với những người đang ở cùng bạn.
